(Quan điểm chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)
Khi đọc bài “Sa thải nhân viên 19”, tôi có những quan điểm sau:
Là người sử dụng lao động, không ai muốn sa thải nhân viên trừ khi họ còn khả năng làm việc Quá thấp. Hiện nay, việc sa thải hàng loạt là do suy thoái kinh tế do dịch bệnh gây ra, nhưng không ai muốn làm như vậy. Không có đơn đặt hàng và không có việc làm, liệu họ có khả năng hỗ trợ nhân viên của mình không?
Tình trạng này đã được công bố cách đây rất lâu khi bắt đầu phong trào cách biệt xã hội. Tâm lý của nhiều người là “chuyện đã xảy ra ở đâu đó không liên quan gì đến mình”, rồi bình tĩnh mà không lo chuẩn bị trước thì đã quá muộn. Tuyên bố của chính phủ “chấp nhận những thiệt hại kinh tế nhất định để bảo vệ tính mạng và sức khỏe của người dân” cho thấy ý nghĩa của “sự hy sinh kinh tế” này.
Hai tháng sau, khi khoảng cách xã hội đã qua và hết thời hạn lương, nhiều nhân viên của chúng tôi nhận mức lương thấp – thấp hơn nhiều so với mức lương bình thường – và dường như không hài lòng. Nhiều người (mới làm chưa được một năm) xin nghỉ việc, có người thấy tôi xin “nên”. “Tôi trả lời. Họ liên tục hỏi:” Sao lương thấp thế? ” “. Tôi trả lời:” Bạn đang nghỉ cách ly và không có việc làm. Tôi có thể kiếm tiền ở đâu để trả cho thời gian nghỉ cách ly? ” “… Họ không dừng lại ở đó, lương của tháng tới rất thấp. Cao hơn tháng trước là một số lượng lớn nhân viên nghỉ việc. Điều này là do họ thấy thất nghiệp khi nghỉ việc. Họ đi xuống. Thế này thì giờ chả ai hỏi hay kiện nữa, vì họ đã biết “mê” nghề này rồi, dù lương cao hơn nhưng cũng thấp hơn, kinh tế mở bao giờ cũng thế này, các công ty, tổ chức đều “hắt hủi”. “Chảy nước mũi” nằm liệt giường, họ là “tử dịch”, “đói kém.” Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ rằng “nỗi khổ của người ta không liên quan gì đến mình”.
>> Nhân viên dọa thôi việc do bị cắt lương, giảm thưởng — -Kinh doanh gì trước chuyển sang làm ăn tốt, tài khoản, kinh doanh phát triển, giờ tiền đã chuyển vào quỹ đầu cơ, tiền này hàng tháng trích vào quỹ lương làm nhân viên vất vả, khi công ty đóng cửa thì chủ mất trắng. Tài sản vô hình – thương hiệu, nghĩa là họ sẽ mất hết đối tác và khách hàng, sau đó mở cửa kinh doanh gần như bắt đầu lại, giống như mở quán cà phê, phải bù lỗ năm này qua năm khác cho đến khi có lãi. Đắt hơn nhiều so với việc bù lỗ cho quán cà phê vì có các phòng, ban chức năng.
Các công ty quản lý kém thường sa thải nhân viên “online”. Trước đây tôi đã viết rất nhiều bài, đề cập đến chuyện nhảy việc, “Phải “Tiền nào của đó”, vì tôi đã trải qua giai đoạn “đầu voi đuôi chuột” của cuộc đời. Tuổi trẻ bây giờ thực tế quá, cứ nghĩ cuộc đời cứ thế này thế nọ, chỉ biết rằng hôm nay không nghĩ đến ngày mai, khi rủi ro giảm thiểu thì than phiền và Phàn nàn là đủ.
Kinh tế Việt Nam muốn phục hồi thì phải đợi đến khi các “ông lớn” trên thế giới giải quyết xong nạn dịch, đây là nước sản xuất vắc xin nhanh nhất trong vòng một năm nay có vắc xin không? Bạn có thể đoán khi nào nền kinh tế sẽ phục hồi .
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Ý kiến” tại đây.