(Nhận xét của bài báo không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)
Sáng nay, cô có thời gian để đi chợ. Đồng thời, lắng nghe tiếng ồn lớn của loa trên các cực. Nghe tiếng phát thanh viên lớn tiếng, lòng anh nhói đau: “Phụ huynh trong lớp đeo tai nghe, dùng tai nghe đánh cô giáo trên sân khấu.” Lâu nay tôi cố gắng không chủ động tiếp cận thông tin này. Để duy trì một động lực nhất định trên con đường mưu sinh, hãy đánh lừa người khác trên con đường gieo hạt.
“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Làm đi làm lại nhiều lần để tự an ủi. Trên thực tế, công việc thực sự không cao siêu. Kỹ sư tâm hồn hay kỹ sư cầu nối thì khác. Xã hội ngày càng có nhiều thay đổi, nhiều người cũng dần có cái nhìn khác về giá trị của bản thân.
>> Cả trăm “phù dâu” đổ rạp cho các cô giáo Việt
tình nào cũng theo Thời kỳ sóng gió cứ thế trôi qua. Làm mờ vụn bánh. Cũng giống như vấn đề tôn sư trọng đạo, nhiều người cứ đánh nhau. Vì vậy, càng xót xa cho những ai vô tình chọn nghề cao quý.
Chưa nói ai đúng ai sai, tôi chỉ tiếc lúc cô giáo bị “giáo hội” đánh, tôi xót xa nhìn ánh mắt hoang mang bên dưới, không biết chuyện gì đã xảy ra. “Bí mật của thất bại là cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.” Tại sao không bị những người yêu mến họ ghét bỏ? Nhưng vì bạn là phụ huynh, bạn có cần một giáo viên ghét con mình như thế này không? Bạn có thể thấy rằng cơn giận của bạn không thể kiểm soát được. Nhưng đây luôn là cái cớ cho hành vi tàn nhẫn quá mức của tôi.
Những ai chưa từng lên bục giảng sẽ không bao giờ biết được áp lực mà giáo viên gây ra. Muốn tạo dáng cành cần một chút khéo léo và kiên nhẫn, đôi khi gãy cành rồi lại tạo cành khác. Bạn chỉ cần thời gian để rèn luyện và làm theo các thói quen. Nếu trẻ không nghe lời, đòn roi sẽ rất bạo lực và trẻ sợ nghe lời. Nhưng không có công thức chung nào để điều chỉnh hành vi của trẻ.
>> Tôi bị cô giáo phạt vì đứng trên tổ kiến vàng
ngày xưa cô chỉ có mười con, nhưng bây giờ cô chỉ được nhiều nhất ba con. Nhưng giáo viên nào cũng có hàng chục em. Mỗi căn phòng là một căn phòng đầy bí mật. Mỗi người trong số họ có những tính cách, hành vi và suy nghĩ khác nhau. Một ngàn câu chuyện đã xảy ra trong lớp học trong trường. Bạn có biết ai là người chăm sóc trẻ em lớn lên từ trẻ sơ sinh đến người lớn không? .
Thành thật mà nói, bạn đã bao giờ la mắng, đánh đập một đứa trẻ chưa? Bạn đã bao giờ chỉ trích cái này cái kia chưa? Bạn có dám giả vờ rằng bạn chưa bao giờ tức giận với hành vi của con mình không? Bạn có biết rằng gia đình là môi trường quan trọng nhất đối với sự phát triển và hình thành nhân cách của trẻ em?
Có thể bạn không biết, vì bạn không biết nên bạn phải hành động. Các anh chị mới chuyển hết trách nhiệm cho thầy. Mọi sai lầm, mọi thất bại của con cái, anh chị em đều có chung một nguyên nhân. Các anh, các chị luôn nói rằng mình hiểu con mình nhất: ngay từ khi sinh ra đã phải biết và hiểu rất rõ điều này. Tuy nhiên, càng nghĩ về nó, bạn càng biết nhiều hơn về con mình.
>> “Không có đòn roi, thầy cô rất khó dạy được học sinh nghịch ngợm”
Mỗi đứa trẻ đều có thể thể hiện cái tôi khác biệt trong một môi trường khác nhau. Sao em cứ lo lắng nghe qua một bên. Tại sao bạn không coi công lao không nhỏ của những người không ngừng uốn nắn mọi hành vi, mọi lời nói của trẻ. Chúng tôi biết mình sẽ được trả công, nhưng thành thật mà nói, nếu có thể trở lại với những đứa trẻ vụng về này, không ai trong chúng tôi chọn làm giáo viên. Bạn là người tài giỏi, hãy giáo dục những đứa trẻ mà chúng ta xứng đáng được hưởng.
Bạn biết rằng cha mẹ luôn là hình mẫu tốt để con cái xem và học hỏi. Con cái bạn sẽ tự hào về cha mẹ của chúng, bạn phải tự hào về chính mình, đánh cô giáo trực tiếp trên bục giảng, hoặc bắt chúng quỳ xuống xin lỗi, hoặc biết dùng câu. Coi thường lời nói tử tế của chúng ta. Khi đó, bạn cũng phải có người thân, bạn bè và những người quen xung quanh. Khi biết câu chuyện này, chắc chắn họ sẽ rất ngưỡng mộ bạn.
Tôi tình cờ đọc được một báo cáo về hiệu trưởng và giáo sư Gaodi. Khi nhà trường thiếu tiền hỗ trợ cho học sinh bán trú, ông đã chăm chỉ viết thư và gửi đi khắp nơi van xin.o, Tôi chỉ muốn để dành những bữa ăn này để chúng có thể tiếp tục học. Hay như câu chuyện về một cô giáo đang làm công việc bán thời gian, chẳng hạn như nhặt ve sầu bằng tay trái. Còn nhớ hình ảnh cô giáo cũ của mình không? Khi mặc rau răm, quần áo lấm lem bùn đất.
>> Thời đại công nghệ, thầy cô thừa sáng?
Trong mùa nắng, các anh chị em mà tôi gắn bó cũng mặc áo mưa. Vào mùa mưa, hãy để giày và quần áo vào túi treo. Tất cả họ chỉ muốn trông tươm tất trước mặt học sinh. Đi làm cũng giống như đi du lịch, từ sáng lành lạnh đến trưa, ngủ trên ghế của 4 người phụ nữ có con nhỏ. Có quá nhiều hình ảnh về chúng tôi, bạn có biết không, các bậc cha mẹ có khả năng.
Đôi khi thực tế và lý thuyết không bao giờ giống nhau. Vì vậy, mỗi khi nghe ai đó ước mơ trở thành cô giáo, lòng tôi chợt nao nao. Tôi chỉ muốn quyết định dừng nó lại. Nếu không tiêm kích thích vào giấc mơ của bạn, nó sẽ rất tàn nhẫn và đáng trách. Nhưng “anh ơi, em ơi” là thế nào thì phải suy nghĩ kỹ: lên bục giảng thì được gì. Đăng nó ở đây. -Lê Thanh Ngọc