Độc giả của anh Lin chia sẻ câu chuyện “Nông dân không cần bảo tàng nông nghiệp 400 tỷ đồng” quan điểm của anh là:
Bảo tàng không phải là nơi lưu niệm bất cứ thứ gì. Công trình văn hóa này chỉ có một mục tiêu duy nhất là lưu giữ quá khứ và lưu giữ lịch sử. Muốn xây dựng bảo tàng thì phải có di vật, tư liệu văn hóa. Các di vật và tư liệu văn hóa nên được chuyển giao theo thời gian, không nên bị gián đoạn hoặc gián đoạn theo thời gian. Đồ tạo tác được thiết kế để mang lại hiệu ứng hình ảnh cho du khách. Đó có thể là đồ cổ hoặc đồ giả cổ (vì người ta không sưu tầm được những món đồ cổ như vậy). Giải thích tầm quan trọng của các di tích văn hóa với tư cách là tư liệu (dạng trừu tượng) – tiền vào triển lãm không phải là thu nhập chính của bảo tàng. Thu nhập chính của bảo tàng là cho ai đó thuê tài liệu nghiên cứu. Tài liệu lịch sử nhất là không phù hợp với những tư tưởng hiện đại do cổ đại áp đặt, dẫn đến thiếu khách quan và duy ý chí. Loại thu nhập thứ hai của các bảo tàng là cho thuê di vật văn hóa (tất nhiên di vật văn hóa phải là cổ vật thật) để người thuê trưng bày theo một chủ đề nào đó nhằm thu hút các học giả có trình độ tương đương tranh luận và từ nhiều góc độ. Do không có bằng chứng nên việc sử dụng hiện vật làm bằng chứng lịch sử sẽ rút ngắn thời gian tranh luận không cần thiết.
Bảo tàng là biểu tượng của khoa học xã hội do nhiều ngành khoa học liên ngành phát triển. (Khảo cổ học, lịch sử, văn hóa, luật pháp, chính trị, triết học …). Khoa học xã hội của chúng ta (bao gồm cả nghiên cứu lịch sử) ở khắp mọi nơi, nếu không muốn nói là rất lạc hậu. Nếu bạn không biết bảo tàng, xin đừng xây dựng lại, vì nó chỉ mang tính hình thức và không có giá trị về mặt khoa học hay văn hóa chứ chưa nói đến quyền tự chủ về tài chính.